Another way of telling

Photos

Complicated Life

Thoáng cái đã một năm, một năm không post bài lên đây, một năm không chụp ảnh. Một năm bỏ nhiều thứ để làm một vài thứ, xong được vài thứ và dở dang cũng vài thứ…

Chúc những người thân yêu và bè bạn luôn tìm được sự cân bằng, tự tại và những phút giây bình an trong tâm hồn.

Merry Christmas and Happy New Year!

Son Doan


Merry Xmas & Happy New Year 2010

PF2010

Merry Christmas & Happy New Year
To all my friends and family,
Near and Far
Wish you all the best in 2010

Son Doan


The Hell

Một chiều lạc lối… đôi chân lạc lối và cảm xúc cũng lạc lối.

Noir No2.

Prague Oct 2009.


Ngựa Người

– Khi thơ bé sở thích của tôi là săn bắn, giết chóc thú vật và gia cầm.

– Lớn lên, tôi ý thức được cuộc sống không phải là vĩnh hằng, trong tôi có một lòng trắc ẩn. Tôi ghê, sợ…

– Nhiếp ảnh dạy tôi, cho tôi thêm sức mạnh để đối diện. Tôi chụp nó… con Ngựa.

– Chúng tôi mua con Ngựa này! Nó! Chúng tôi cần bộ xương của nó!!!

– Mẹ tôi bị khớp…

– Cuộc sống….

Việt Trì 07/09


Prague protest against US radar base in Czech territory

John Lennon – Imagine

Imagine there’s no Heaven
It’s easy if you try
No hell below us
Above us only sky
Imagine all the people
Living for today

Imagine there’s no countries
It isn’t hard to do
Nothing to kill or die for
And no religion too
Imagine all the people
Living life in peace

You may say that I’m a dreamer
But I’m not the only one
I hope someday you’ll join us
And the world will be as one

Imagine no possessions
I wonder if you can
No need for greed or hunger
A brotherhood of man
Imagine all the people
Sharing all the world

You may say that I’m a dreamer
But I’m not the only one
I hope someday you’ll join us
And the world will live as one.


London Underground (iPhonegraphy)

Like many metro systems in the world, London Tube is not only a public transport to help people get moving around but also is the culture of the city. London Tube has been known as the world’s oldest and longest metro network; but this is not the thing that influenced the most to me. I love London Tube with my very personal reasons, by the way I felt about it.

All the pictures and sounds were captured and recorded by my iPhone in June, 2008… so sorry for the poor quality.

Thanks for your visiting.

Son Doan.


Kids Photo Project on VTV4

Khá bất ngờ khi VTV4 đưa tin về dự án ảnh. Hẳn sẽ vui hơn, tin sẽ phong phú và chính xác hơn nếu được báo trước. Dù sao cũng rất cảm ơn VTV4 và các báo đăng tải, hi vọng qua đó những người cầm máy sẽ tham khảo được thêm một cách để chia sẻ với cộng đồng nhiều hơn là những cú bấm máy thuần túy.

Son Doan.


Way of telling

image22

Ngồi đóng lại những chiếc ống kính mơ ước một thời, chúng là hệ quả tất yếu của sự thiếu hiểu biết, cái giá mà gần như ai cũng phải trả nếu không bị giới hạn về tài chính để có cho một sự khởi đầu. Nhiếp ảnh số giống như một cô gái đẹp, nó kéo tôi vào vòng xoáy của những đam mê và rồi cũng chính nó hất tôi lên đỉnh điểm của những sự nhàm chán.

Tôi quay lại với film, đã hai năm rồi, chỉ là film đen trắng thôi… dòng chảy nhiều khi cứ phải bóp chặt nó mới chịu tuôn trào. Có những người gửi thư bày tỏ rằng rất thích ảnh của tôi, vài trong số đó thì lại lo lắng, lo cho tôi, sợ tôi sẽ bị vận vào cái không gian của những bức ảnh đấy, cám ơn các bạn nhưng biết làm sao khi tôi chưa thể làm khác được.

Way of telling là tấm ảnh tôi chụp đã khá lâu. Tôi rất thích, rất quý nó. Có lẽ về mặt thị giác nó hơi bị chật nhưng không gian cho cảm xúc thì chắc là không. Một bức tượng buồn, một chiếc áo cưới, một người đàn bà bên hai chiếc ly… bạn nghĩ gì về không gian đó? Một thân phận, một mong ước, một con người (như đã ready lắm!)… nhưng cái điều chờ đợi vẫn chưa từng tới.

Mỗi khi rảnh tôi thường cầm máy bước xuống phố. Những đôi chân vô cảm bước qua tôi, hiếm lắm mới gặp một nụ cười dù nụ cười đó chỉ dành cho sự đặc biệt của chiếc máy mà tôi đang cầm. Ảnh của tôi cũng vậy, mọi người bước qua nó bằng những cú lăn chuột, thi thoảng lắm mới có người hạ cố click vào một cái… vì cái tên Trauvang hay vì một cái gì đó mà chính tôi cũng không biết nữa. Có lẽ do ảnh của tôi thiếu sức cuốn hút vì bởi nó không chụp một anh rocker đang diễn tơi bời, một cành cây run rẩy trong cơn bão tuyết giả tạo, những bông hoa được setup kĩ lưỡng, những giọt sương căng mọng hay những đường nét uốn éo gợi cảm trong khung hình? Tôi không biết nhưng có lẽ ảnh của tôi tầm thường lắm bởi nó chỉ ghi lại những thứ mà ai ai cũng có thể NHÌN thấy được. Tôi không buồn vì điều đấy mà ngược lại đôi khi rất vui vì đã giữ được nó trọn vẹn cho riêng mình.

Dù sao, nhiếp ảnh cũng chỉ  là một cách để người ta bộ lộ bản thân, là một hoạt động có tính cá nhân sâu sắc. Tôi yêu những tấm ảnh, trân trọng những cảm xúc mình đã trải qua… Ngày bé, tôi thích đạp xe ngược chiều, thích được những cơn gió quật vào ngực. Tôi sẽ tiếp tục đi trên con đường của tôi, dù cho… có thể lắm… sẽ không có ai cả – nơi cuối đường.

Prague Jan 15, 2009


Vietnam – Kids Photo Project

Cuối năm thường là khoảng thời gian bận rộn với hầu hết mọi người, tôi cũng vậy. Sau chuyến đi vội vã về Việt Nam trở lại, One và Ku những người bạn trong nhóm VNPhoto CH Séc thông báo cho tôi về một dự án ảnh. Tôi thoáng nghĩ “cuối năm bận rộn ảnh ọt gì bây giờ”. Tuy nhiên sau khi đọc qua một số email trao đổi của mọi người thì tôi mới biết đó là dự án ảnh dành cho thiếu niên Việt Nam.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu tại Mama Papa văn phòng của Hanoi Club, không quá chật và đơn giản như không thể giản đơn hơn nữa. Tôi không quá bất ngờ vì nó là văn phòng của một tổ chức phi chính phủ, phi lợi nhuận, là nơi gặp gỡ của những người bạn, nhưng người ưa hoạt động cộng đồng, thường đấu tranh và giúp người Việt Nam hòa nhập với xã hội Séc. Thời gian khá ngắn, chỉ vừa uống hết một cốc coffee, nhưng đủ để chúng tôi tìm thấy những quan điểm chung cho việc thực hiện dự án.

9h sáng tôi đến ngôi trường nơi mà các em nhỏ đang học tập. Một căn phòng bé nhưng khá ấm cúng, đó là căn phòng mà nhà trường dành cho chúng tôi làm workshop với các em. Tôi đến đúng giờ nhưng các bạn Hanoi Club đã chuẩn bị xong máy chiếu và các tài liệu cần thiết. Rồi các em đến… từng nhóm từng nhóm một… những cái nhìn lạ lẫm, ngơ ngác. Chúng tôi nói về lí do tại sao lại mời các em đến đây, về dự án ảnh, về những việc mà rất nhiều em nhỏ khác đã làm được. Tôi nhấn mạnh “đây được xem như một trò chơi không bắt buộc nhưng nếu đã tham gia thì anh yêu cầu sự nghiêm túc. Thiếu niên của nhiều nước đã làm được các dự án tương tự, các bạn người Rumania làm được thì tại sao chúng ta không? Anh tin là các em cũng sẽ làm được”. 100% các em có mặt đồng ý tham gia dự án. Chúng tôi mỉm cười bởi không thể có sự khởi đầu nào tốt đẹp hơn.

Chúng tôi nói với các em về cấu tạo chiếc máy ảnh. Một chút thôi, rất ít về cách chụp, ánh sáng và bố cục. Phần lớn thời gian chúng tôi nói chuyện về cuộc sống, về những câu chuyện mà các em có thể kể thông qua chiếc máy ảnh. Tôi nói với các em rằng “nếu các em bị giới hạn không được nói, được viết và chỉ có trong tay chiếc máy ảnh thì các em sẽ kể cho ông bà ở Việt Nam như thế nào về cuộc sống của mình? Về bạn bè, gia đình và công việc của bố mẹ?” Chúng tôi muốn các em biết chụp những tấm ảnh có nội dung.

Bàn giao film, máy cho các em xong, trên suốt đường về tôi cứ miên man suy nghĩ. Ngày nay, ở Praha một thành phố khá bình yên và giàu có này thì các em nhỏ được gia đình và xã hội chu cấp khá đầy đủ về mặt vật chất, thậm chí có những em nhỏ còn sử dụng điện thoạt rất đắt tiền, nhưng theo tôi hẳn những thứ đó vẫn chưa đủ. Tôi biết trong trường các em được học môn tiếng Anh nhưng lại không một em nào biết nói chuyện với chúng tôi bằng thứ ngôn ngữ mà đáng ra ở thế hệ các em là rất phổ thông đó. Các em thật  cần nhiều hơn những sự quan tâm từ cộng đồng, từ những người cùng màu da và đặc biệt là từ bố mẹ các em. Tôi suy nghĩ khá nhiều về bọn trẻ, những người sẽ đại diện cho cộng đồng người Việt Nam tại đây trong tương lai. Cũng khoảng thời gian đó Phạm Quỳnh Anh lần đầu về thăm quê. Lời ca và giai điệu của bài Hello Vietnam như là tiếng nói, là những lời tâm sự mà tôi nhìn thấy qua mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của các em. Cảm xúc đấy, tình cảm đấy đã theo tôi trong suốt chiều dài của dự án.

Chúng tôi gặp lại tại TTTM Sapa nơi buôn bán lớn nhất của người Việt Nam tại Séc. Sau hai tuần, một khoảng thời gian đủ để khởi động dự án, đủ để các em hiểu những khái niệm cơ bản về nhiếp ảnh, chúng tôi cùng nhau đi chụp. Mỗi nhóm gồm hai em nhỏ đi cùng một anh người Việt và một người nước ngoài, chụp theo các chủ đề khác nhau. Tất nhiên nhóm của tôi chụp về Streetlife và Vietnamese culture rồi ;). Đó thực sự là một buổi chiều đáng nhớ trong tràn ngập những tiếng cười. Tôi được bọn trẻ bá vai, bá cổ, thân thiết và gần gũi ghê lắm. Được chúng dẫn đi đến những nơi, chụp những thứ mà bản thân một người yêu ảnh và khá lì đòn như tôi cũng không bao giờ nghĩ có thể đến đó và chụp được. Đứa trẻ nào cũng thật đáng yêu và nếu như bạn ở đấy hẳn bạn sẽ phải thán phục cách tiếp cận của bọn chúng. Thật tuyệt vời!

Sau đó, chúng tôi, những người lớn vẫn hay tụ tập ở đâu đấy, có thể trong những xó xỉnh của quán bar ở trung tâm để tiếp tục bàn về dự án còn bọn trẻ thì được nghỉ. Và hồi hộp chờ đợi kết quả giống nhưng là những cuộn film đó do chính tay mình chụp ra. Hai tuần trôi qua và chúng tôi trở lại trường, lần này là một phòng rộng hơn vì cần diện tích để bày ảnh, rất nhiều ảnh! Nhưng nhiều hơn cả chính là sự bất ngờ của chúng tôi, có quá nhiều ảnh đẹp! Các em xem và tự ghi tên mình vào những tấm đã chụp. Chúng tôi hỏi “tại sao em chụp và em thấy gì qua những tấm ảnh đó?” Có khá nhiều những câu trả lời rất thú vị và qua đó chúng tôi nhận ra khả năng cũng như những vấn đề quan tâm của mỗi em. Chúng tôi đã động viên các em chụp theo hướng phù hợp với mình.

Simon một nhiếp ảnh gia thực thụ, người Đài Loan, đưa ra một tấm ảnh mà background bị mờ nhòe rồi hỏi: “mắt thường các em có nhìn thấy hình ảnh như thế này không?”. Tất nhiên chúng đều trả lời là không. “Vậy đó, khi trong tay có chiếc máy ảnh thì các em có thêm một con mắt nữa!”. Hoặc khi chúng tôi lọc ra những tấm ảnh mà trong đó có những khoảnh khắc ghi lại sự vất vả của những người buôn bán trong chợ thì Hana hỏi: “Các em có muốn tương lai của mình khác đi không?”.

Và cuối cùng chúng tôi hỏi các em sự khác nhau giữa việc chụp ảnh bằng điện thoại di động và những chiếc máy film cũ kĩ . Vài em tỏ ra khá rành về công nghệ khi nói ra các lợi ích của kĩ thuật số đem lại như: Chụp bằng điện thoại di động có thể xem được bằng máy tính, in hay gửi cho bạn bè. Tuy nhiên cũng có em trầm ngâm suy nghĩ rồi nói “ Em phải nghĩ mỗi khi chụp chứ không như điện thoại là cứ giơ lên rồi choạch choạch choach…”. Chúng tôi bật cười vì rõ ràng một dự án như thế này không thể thực hiện bằng máy kĩ thuật số, cho dù đó là những chiếc máy tốt và đắt tiền đến bao nhiêu đi chăng nữa; chúng sẽ chán ngay cái dự án này chỉ sau vài tiếng chứ đừng nói theo chúng tôi đến cả mấy tháng. Không có thử thách, không có khát khao thì rất khó có những thành công. Film – Những giá trị không bao giờ mất.

Khi đang ngồi viết những dòng này thì tôi nhận được email thông báo về cuộc họp đầu năm. Chúng tôi sẽ bàn về việc làm darkroom ở trong trường để giới thiệu cho các em về quá trình hình thành lên một bức ảnh và bàn tới việc xin tài trợ để tổ chức triển lãm ảnh khi dự án kết thúc. Là một dự án phi lợi nhuận nên hẳn chúng tôi, những người thực hiện đều có một điểm chung cho dù suy nghĩ và mức độ có thể sẽ khác nhau. Với riêng cá nhân tôi, đây là một dự án, một trong những việc mà tôi trân trọng hơn bất cứ tấm ảnh đẹp nào của mình.

Cuối cùng, tôi hi vọng một ngày nào đó các em sẽ trưởng thành, một trong số các em sẽ tham gia vào VNPhoto hay các tổ chức về nhiếp ảnh tương tự. Tôi hi vọng và tôi tin, sau dự án các em sẽ sớm tìm thấy cái giá trị đích thực của nhiếp ảnh và lớn hơn thê, đó là giá trị của cuộc sống “Happiness only real when shared” – Hạnh phúc chỉ hiện hữu khi chia sẻ.

Trauvang – Jan 09, 2009

PS. Toàn bộ ảnh trên do các em nhỏ chụp.


New Year in Prague – 2009

Happy New Year – ABBA

No more champagne
And the fireworks are through
Here we are, me and you
Feeling lost and feeling blue
Its the end of the party
And the morning seems so grey
So unlike yesterday
Nows the time for us to say…

Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we dont we might as well lay down and die
You and i

Sometimes I see
How the brave new world arrives
And I see how it thrives
In the ashes of our lives
Oh yes, man is a fool
And he thinks hell be okay
Dragging on, feet of clay
Never knowing hes astray
Keeps on going anyway…

Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we dont we might as well lay down and die
You and i

Seems to me now
That the dreams we had before
Are all dead, nothing more
Than confetti on the floor
Its the end of a decade
In another ten years time
Who can say what well find
What lies waiting down the line
In the end of eighty-nine…

Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we dont we might as well lay down and die
You and i

Happy New Year to all!!!


Hello Vietnam


Hello Vietnam

Marc Lavoine by Pham Quynh Anh

Tell me all about this name, that is difficult to say.
It was given me the day I was born.
Want to know about the stories of the empire of old.
My eyes say more of me than what you dare to say.
All I know of you is all the sights of war.
A film by Coppola, the helicopter’s roar.

One day I’ll touch your soil.
One day I’ll finally know my soul.
One day I’ll come to you.
To say hello… Vietnam.

Tell me all about my colour, my hair and my little feet
That have carried me every mile of the way.
Want to see your house, your streets. Show me all I do not know.
Wooden sampans, floating markets, light of gold.
All I know of you is the sights of war.
A film by Coppola, the helicopter’s roar.

One day I’ll touch your soil.
One day I’ll finally know my soul.
One day I’ll come to you.
To say hello… Vietnam.

And Buddha’s made of stone watch over me
My dreams they lead me through the fields of rice
In prayer, in the light…I see my kin
I touch my tree, my roots,my begin

One day I’ll touch your soil.
One day I’ll finally know my soul.
One day I’ll come to you.
To say hello… Vietnam.
One day I’ll walk your soil

One day I’ll finally know my soul
One day I’ll come to you
To say hello…Vietnam
To say hello…Vietnam
To say xin chào… Vietnam.

————————————————————————————————————————————————

One more, as their parents, their brothers or just a Vietnamese. I’d like to say a profound thank you to Hanoi Club, Simon Chang, friends and everyone who’s supporting for the Kids Photo Project.
Son Doan.


Into the Darkness

Một chiều đông. Tomas đã quyết định thực hiện chuyến đi của mình, đi mãi đi mãi… đi hết đêm nhưng không thể xuyên qua cái bóng của nó. Thế giới đã không còn khái niệm ngày…


Toi la ai? – Who am I? – Kdo jsem?

Toi la ai? là một chương trình do Hanoi Club thực hiện nhằm giúp các em nhỏ người Việt nam tăng cường sự  hiểu biết về bản thân cũng như văn hóa nước sở tại. Qua đó giúp các em có thêm tự tin với xã hội để hòa nhập với nơi mà sẽ là quê hương thứ hai của các em.

Cám ơn các bạn Hanoi Club về lời mời cũng như toàn bộ những việc mà các bạn đã làm cho người Việt nam tại đây.

Son Doan.


Eurotrip – 2008

 

Tôi vốn k0 phải là một người ham đi, hay đúng hơn là đi một mình nhưng cuộc sống vốn thế, chẳng phải lúc nào mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ với hết thảy mọi người. Nếu thấy mệt, nếu cần một sự thay đổi thì hãy thử ra đi. Đi để được trở về – Going out for a return.

Khởi hành

26 May 08, Praha 17:24

Tầu lăn bánh và chuyến đi đã thực sự bắt đầu, với cái check list dài dằng dặc khiến cho những ai đọc sẽ tưởng nó được viết cho một chuyến đi tới mặt trăng. Nhưng thực tế cuộc sống không đơn giản và nhiều thuận lợi như việc ngồi trước máy tính để lấy tin. Cái ticket office này k0 thể bán vé cho toàn chặng Praha – Milano được! Bực, nhưng đã khoác balo lên vai thì k0 thể hạ xuống. Cứ đi, đến đâu rồi tính đến đấy… Munchen cũng được.

Tàu chạy vun vút như ném mọi thứ vào quá khứ, thấy trống vắng lạ lạ. Vừa chia tay  One ở ga mà sao nghe như đã xa xôi lắm. Nhìn cái bao đựng phone, cái dây đeo máy lại nhớ  Zui. Ku và mấy đứa gọi điện léo nhéo chia phone càng làm cho lòng nặng thêm, giá mà cả lũ đủ mặt ở đây thì hẳn sẽ vui tơi bời. Nhỉ.

18:55

Tàu dừng ở Plzen một tẹo, tự dưng nhớ cái Nhạt. Bụng đói meo, giá mà biết trước thì bẩu nó liệng lên cho mấy cái rohlik (bánh mì) thì đỡ biết mấy. Thế mới thấy cái dịch vụ bánh chưng đất trên tuyến tàu Bắc Nam ở nhà mình cũng tiện lợi phết. Nhỉ.

Chuyển lên toa của mấy bạn Đức, tàu êm ác (đúng là tư-bản-giãy-chết có khác). Gọi điện chào các cụ trước khi tàu qua biên giới, ậm ừ… thì tàu nó đi vài ngày chứ chả dám bảo là đi bụi. Hôm nay bán tốt nên thấy mọi người có vẻ vui, nghe những tiếng cười ấy khiến mình ấm lòng lắm. Tạm biệt nhé, tạm biệt mọi người…

Nãy giờ ngồi cùng một bà Tiệp, người gầy nhẳng, tuổi cỡ chừng 50 đang say sưa đọc quyển Auto Skola (sách học lái xe), mình xin lỗi về những cuộc điện thoại vừa rồi.

“K0 sao mà…” bà nói.

Câu qua câu lại bà biết về chuyến đi của mình.

“Đó thực sự là giấc mơ rất lớn của tao” bà tiếp.

“Tôi nghĩ nếu cố gắng thì ai cũng có thể thực hiện được mà”

“ Tao đang tiết kiệm tiền để mua ô tô, điện đắt quá nên phải sưởi bằng củi. Có ô tô sẽ không phải chở bằng xe ba gác từ rừng về nữa” giọng bà đấy phấn chấn.

Thật ra ở đây xăng dầu cũng đắt bỏ xừ, mình k0 có số liệu để tính toán nhưng dường như người lao động hay bị rơi vào cái vòng luẩn quẩn trong các bài toán kinh tế của họ, và bà cũng vậy.

Bỗng có một cậu nhớn nháo phi vào buồng hỏi một chàng tiếng Đức, cả mình và bà đều k0 hiểu gì.

“Giờ cũng hay có kẻ cắp trên tàu lắm đấy. Ngày xưa lúc nào cũng có công an mà giờ thì không” bà nói như đang tiếc nuối về một thời.

Bà xuống ở Domazlice nơi phố biên heo hút với lời chúc may mắn cho chuyến đi của mình. Uhm… người bạn đồng hành đầu tiên với những ấn tượng k0 tồi.

22:45

Đói thắt ruột, cả ngày hôm nay tất tưởi được mỗi bát phở. Tàu liên vận gì mà chạy liền tù tì 7 tiếng lại k0 có quán ăn. Híc, lục lọi trong backpack lôi ra được mấy gói kẹo nhưng toàn là kẹo… cao su, càng nhai càng xót ruột.

Sắp tới Munchen rồi, cố nhảy tàu sang Salzburg hay đợi đến sáng mai phi thẳng Verona? Thây kệ, đến rồi tính.

Đêm bụi

Tàu bị delay nên 12h đêm mới tới ga, 02 cái bảng information to đoành đã bị clear sạch sẽ và chỉ còn ba bốn chuyến nội địa. Việc đầu tiên là mua vé cho ngày hôm sau nhưng vé tàu liên vận k0 mua được từ máy tự động nên đành để sáng mai. Cơn đói đã hết nhưng cũng phải cố nhét hai cái hamburger để giữ sức, lang thang ngó nghiêng đến gần 2h thì bắt đầu thấy oải, vai đau ê ẩm và rát. Giờ mới thấy 27kg quả là k0 nhẹ, lê từng bước và đã hơn một lần đặt chân vào khách sạn nhưng rồi cũng từng ấy lần lòng bảo lòng… Đi-bụi-k0-được-thế.

Phòng đợi dành cho hành khách với những cái ghế lan gỗ cứng nhắc. Phải nói đó là một trong những loại ghế kinh hoàng nhất đối với những người có vóc dáng đẹp, thon thả và eo ót như mình . Trong phòng khá đông người nhưng ghế còn nhiều, tuy nhiên nó được thiết kế có tay vịn nên k0 thể nằm dài ra được. Vừa mới gật gù được một tí thì từ đâu hai bác sercurity xuất hiện… “sao lại kiểm tra vé trong đêm?”. Từng đám người lục đục bước ra ngoài và cho tới khi cái phòng rộng mênh mông ấy còn vỏn vẹn bốn năm mống thì mình mới biết đó là công việc thanh lọc những người homeless được thực hiện rất thường xuyên tại đây. Thực tế này đã buộc mình phải nâng mức cảnh giác nên cao nhất, ôm chặt backpack để ngủ. Tuy nhiên dân homeless vốn như thứ bèo tấm, vừa gạt và nhấc tay ra là nan ngay trở lại, có lẽ họ thích đi tù hơn là dặt dẹo ở cái sân ga này. Mệt và buồn ngủ ghê gớm do hôm trước nhậu nhẹt chia chân, thôi thì chả lịch bịch gì nữa, nhét backpack vào gầm ghế rồi tung túi ngủ ra đánh một giấc.

05h sáng những chiếc máy hút bụi chạy ve ve ngay bên tai mà k0 hay biết gì. Phải mãi cho đến khi có người vỗ vai kéo dậy bởi cái sự ngủ của mình đang cản trở công việc của những người dọn vệ sinh thì mới biết. Choàng giấc và cảm thấy may mắn khi mọi thứ vẫn còn nguyên.

04 lần trong một đêm ngắn bao gồm cả sercurity và hình sự nhưng k0 một lần nào mình phải trình passport hay vé… và điều đó nói lên cái gì? Một gương mặt lương thiện và tính chuyên nghiệp của một traveller?! :p

Làm thủ tục cá nhân xong đi mua vé và đồ ăn để mang lên tàu rồi ngó nghiêng loăng quăng xem chụp choạch thế nào nhưng chả có gì. Nước Đức chỉ một đêm nhưng những cảm nhận thì k0 khác gì khi mình chưa từng đặt chân tới. Và… khi người ta đã k0 thích thì chả có gì để viết nhiều.

07:30 PM May 27: Already on a train for the next stop. Verona.

Sôi động Italy

27 May 08

Ngủ mê mệt cho đến khi có người vỗ vai mới choàng tỉnh giấc, kiểm tra passport là công việc khá thường xuyên mỗi khi tàu qua biên giới. Nước Ý đã hiện ra trước mắt… sự khác biệt với Đức rất dễ nhận thấy vì thời tiết nóng hơn, miền Bắc nước Ý núi cao ngút ngàn… khác hẳn với sự bình lặng đến già cỗi của các nước đông Âu thì ở đây những dòng sông như cũng xanh hơn, xiết hơn, đam mê hơn và cuồng nhiệt hơn.

Tàu liên vận khá tốt khiến người ta như có cảm giác đang bồng bềnh trôi trên những cánh đồng nho rộng mênh mông, phía xa vẫn là núi, núi cao vời vợi. Thấp thoáng ẩn hiện những đường điện cao thế đu vắt hết đỉnh này qua đỉnh khác, những cây cầu, những con đường uốn lượn như những nét vẽ của của chính con người nơi đây lên thiên nhiên hùng vĩ.

Tàu vào sâu hơn, nước Ý cũng hiện ra rõ ràng hơn. Ở đây mọi công trình đều mang vóc dáng hoành tráng của châu Âu nếu xét về quy hoạch và thiết kể tổng thể, nhưng khi xem đến chi tiết thì lại có cái gì đấy nhang nhác như Á châu ở tính thủ công. Có lẽ do điều kiện thời tiết khá giống Việt Nam (à k0, chỉ là nhiệt độ thôi còn độ ẩm thì Ý thấp hơn nhiều) nên ta có thể tìm thấy một cái gì đó rất Việt trên đấy nước này. Con người ở đây gần gũi với thiên nhiên hơn, sội động hơn… từ những túp lều ở giữa đồng với lỉnh kỉnh những dụng cụ, nào can nào cuốc cho đến các quán bar ngồi tràn cả ra đường. Cũng có thể do người Ý sống nhiệt thành hay đó là do sức mạnh giao tiếp của nhiếp ảnh? Không biết nữa nhưng dẫu tàu chỉ dừng có vài phút người ta vẫn có thể làm quen, trò chuyện và chia tay.

1h 1phút chiều tàu đến Verona… mặc dù người ta nói “Don’t miss Verona, one of Italy’s most beautiful cities”. Nơi mà Shakespeare đã viết lên một tuyệt phẩm sống mãi với thời gian – Romeo and Juliet. Tuy nhiên do vụ nhỡ tàu đêm qua khiến mình k0 thể dừng lại đây theo như kế hoạch đã định. Chỉ chạy ra ngoài được hơn 1 tiếng để ngó nghiêng rồi lại buộc tiếp tục hành trình bởi Milano mới là điểm đến tại Ý.

Milano chỉ còn hơn một tiếng tàu!

To be continued…