Another way of telling

Emotions

Complicated Life

Thoáng cái đã một năm, một năm không post bài lên đây, một năm không chụp ảnh. Một năm bỏ nhiều thứ để làm một vài thứ, xong được vài thứ và dở dang cũng vài thứ…

Chúc những người thân yêu và bè bạn luôn tìm được sự cân bằng, tự tại và những phút giây bình an trong tâm hồn.

Merry Christmas and Happy New Year!

Son Doan


The Hell

Một chiều lạc lối… đôi chân lạc lối và cảm xúc cũng lạc lối.

Noir No2.

Prague Oct 2009.


Ngựa Người

– Khi thơ bé sở thích của tôi là săn bắn, giết chóc thú vật và gia cầm.

– Lớn lên, tôi ý thức được cuộc sống không phải là vĩnh hằng, trong tôi có một lòng trắc ẩn. Tôi ghê, sợ…

– Nhiếp ảnh dạy tôi, cho tôi thêm sức mạnh để đối diện. Tôi chụp nó… con Ngựa.

– Chúng tôi mua con Ngựa này! Nó! Chúng tôi cần bộ xương của nó!!!

– Mẹ tôi bị khớp…

– Cuộc sống….

Việt Trì 07/09


Way of telling

image22

Ngồi đóng lại những chiếc ống kính mơ ước một thời, chúng là hệ quả tất yếu của sự thiếu hiểu biết, cái giá mà gần như ai cũng phải trả nếu không bị giới hạn về tài chính để có cho một sự khởi đầu. Nhiếp ảnh số giống như một cô gái đẹp, nó kéo tôi vào vòng xoáy của những đam mê và rồi cũng chính nó hất tôi lên đỉnh điểm của những sự nhàm chán.

Tôi quay lại với film, đã hai năm rồi, chỉ là film đen trắng thôi… dòng chảy nhiều khi cứ phải bóp chặt nó mới chịu tuôn trào. Có những người gửi thư bày tỏ rằng rất thích ảnh của tôi, vài trong số đó thì lại lo lắng, lo cho tôi, sợ tôi sẽ bị vận vào cái không gian của những bức ảnh đấy, cám ơn các bạn nhưng biết làm sao khi tôi chưa thể làm khác được.

Way of telling là tấm ảnh tôi chụp đã khá lâu. Tôi rất thích, rất quý nó. Có lẽ về mặt thị giác nó hơi bị chật nhưng không gian cho cảm xúc thì chắc là không. Một bức tượng buồn, một chiếc áo cưới, một người đàn bà bên hai chiếc ly… bạn nghĩ gì về không gian đó? Một thân phận, một mong ước, một con người (như đã ready lắm!)… nhưng cái điều chờ đợi vẫn chưa từng tới.

Mỗi khi rảnh tôi thường cầm máy bước xuống phố. Những đôi chân vô cảm bước qua tôi, hiếm lắm mới gặp một nụ cười dù nụ cười đó chỉ dành cho sự đặc biệt của chiếc máy mà tôi đang cầm. Ảnh của tôi cũng vậy, mọi người bước qua nó bằng những cú lăn chuột, thi thoảng lắm mới có người hạ cố click vào một cái… vì cái tên Trauvang hay vì một cái gì đó mà chính tôi cũng không biết nữa. Có lẽ do ảnh của tôi thiếu sức cuốn hút vì bởi nó không chụp một anh rocker đang diễn tơi bời, một cành cây run rẩy trong cơn bão tuyết giả tạo, những bông hoa được setup kĩ lưỡng, những giọt sương căng mọng hay những đường nét uốn éo gợi cảm trong khung hình? Tôi không biết nhưng có lẽ ảnh của tôi tầm thường lắm bởi nó chỉ ghi lại những thứ mà ai ai cũng có thể NHÌN thấy được. Tôi không buồn vì điều đấy mà ngược lại đôi khi rất vui vì đã giữ được nó trọn vẹn cho riêng mình.

Dù sao, nhiếp ảnh cũng chỉ  là một cách để người ta bộ lộ bản thân, là một hoạt động có tính cá nhân sâu sắc. Tôi yêu những tấm ảnh, trân trọng những cảm xúc mình đã trải qua… Ngày bé, tôi thích đạp xe ngược chiều, thích được những cơn gió quật vào ngực. Tôi sẽ tiếp tục đi trên con đường của tôi, dù cho… có thể lắm… sẽ không có ai cả – nơi cuối đường.

Prague Jan 15, 2009