Another way of telling

Way of telling

image22

Ngồi đóng lại những chiếc ống kính mơ ước một thời, chúng là hệ quả tất yếu của sự thiếu hiểu biết, cái giá mà gần như ai cũng phải trả nếu không bị giới hạn về tài chính để có cho một sự khởi đầu. Nhiếp ảnh số giống như một cô gái đẹp, nó kéo tôi vào vòng xoáy của những đam mê và rồi cũng chính nó hất tôi lên đỉnh điểm của những sự nhàm chán.

Tôi quay lại với film, đã hai năm rồi, chỉ là film đen trắng thôi… dòng chảy nhiều khi cứ phải bóp chặt nó mới chịu tuôn trào. Có những người gửi thư bày tỏ rằng rất thích ảnh của tôi, vài trong số đó thì lại lo lắng, lo cho tôi, sợ tôi sẽ bị vận vào cái không gian của những bức ảnh đấy, cám ơn các bạn nhưng biết làm sao khi tôi chưa thể làm khác được.

Way of telling là tấm ảnh tôi chụp đã khá lâu. Tôi rất thích, rất quý nó. Có lẽ về mặt thị giác nó hơi bị chật nhưng không gian cho cảm xúc thì chắc là không. Một bức tượng buồn, một chiếc áo cưới, một người đàn bà bên hai chiếc ly… bạn nghĩ gì về không gian đó? Một thân phận, một mong ước, một con người (như đã ready lắm!)… nhưng cái điều chờ đợi vẫn chưa từng tới.

Mỗi khi rảnh tôi thường cầm máy bước xuống phố. Những đôi chân vô cảm bước qua tôi, hiếm lắm mới gặp một nụ cười dù nụ cười đó chỉ dành cho sự đặc biệt của chiếc máy mà tôi đang cầm. Ảnh của tôi cũng vậy, mọi người bước qua nó bằng những cú lăn chuột, thi thoảng lắm mới có người hạ cố click vào một cái… vì cái tên Trauvang hay vì một cái gì đó mà chính tôi cũng không biết nữa. Có lẽ do ảnh của tôi thiếu sức cuốn hút vì bởi nó không chụp một anh rocker đang diễn tơi bời, một cành cây run rẩy trong cơn bão tuyết giả tạo, những bông hoa được setup kĩ lưỡng, những giọt sương căng mọng hay những đường nét uốn éo gợi cảm trong khung hình? Tôi không biết nhưng có lẽ ảnh của tôi tầm thường lắm bởi nó chỉ ghi lại những thứ mà ai ai cũng có thể NHÌN thấy được. Tôi không buồn vì điều đấy mà ngược lại đôi khi rất vui vì đã giữ được nó trọn vẹn cho riêng mình.

Dù sao, nhiếp ảnh cũng chỉ  là một cách để người ta bộ lộ bản thân, là một hoạt động có tính cá nhân sâu sắc. Tôi yêu những tấm ảnh, trân trọng những cảm xúc mình đã trải qua… Ngày bé, tôi thích đạp xe ngược chiều, thích được những cơn gió quật vào ngực. Tôi sẽ tiếp tục đi trên con đường của tôi, dù cho… có thể lắm… sẽ không có ai cả – nơi cuối đường.

Prague Jan 15, 2009

Be Sociable, Share!

6 Responses Subscribe to comments


  1. Nhạt

    Đúng là ảnh của anh ghi lại nhưng thứ mà ai cũng có thể “nhìn thấy” cơ mà điều đó không có nghĩa là ai cũng có thế “nhận thấy” 🙂

    Jan 16, 2009 @ 12:51 am


  2. Fagor

    Với em, anh là một trong những bậc thầy về thể loại “street photography”

    Jan 16, 2009 @ 8:38 am


  3. Xuan Hoa

    Em cung rat thich buc anh day cam nay cua anh. Ca nhieu buc anh khac nua. Cau noi cua nguoi tren” ai cung nhin thay, nhung k phai ai cung co the nhan thay” cung la dieu em nghi ve nhung buc anh chup doi thuong. It’s Ok to be me, phai khong anh? Chuc anh se co nhieu thanh cong tren con duong anh di.

    Jan 18, 2009 @ 6:30 pm


  4. TinhTang

    Sao lại không có ai ở cuối đường hả bác? bác không hề đơn độc :).

    May 20, 2009 @ 10:02 pm


  5. tocmay16

    Vấn đề là quan niệm thôi anh ạ. Tây có 1 chữ em rất thích, “perspective”. Còn nếu nói về nghệ thuật, vì cuộc đời Van Gogh quá khổ nhọc mà nét vẽ, màu sắc cuồn cuộn như cơn giông, vì cái nhìn của Egon Schiele ám ảnh bởi sex nên gần như tất cả tác phẩm đều là những đường nét trần trụi.
    Em nghiệm ra rằng, mọi cái nhìn đều khác nhau, và rất quý khi tìm được cái nhìn đồng cảm.

    Chúc anh sẽ không đơn độc nhé!

    Jun 25, 2009 @ 10:10 am


  6. mz

    Hehe
    Đơn độc – Ko đơn độc
    Vui – Ko vui
    Hay – Ko hay
    …………
    Ảnh hay!
    Ảnh ko hay!
    He!

    Jul 29, 2009 @ 6:40 pm

Reply

*